Tất nhiên, theo một nghĩa nào đó, điều cần thiết đầu tiên đối với một người đàn ông và công dân tốt là sở hữu đức hạnh mà chúng ta nghĩ đến khi chúng ta nhấn mạnh một ai đó rằng họ thật nam tính. Không ai có thể trở thành một công dân tốt mà không phải là một người chồng tốt và một người cha tốt, hay không trung thực trong các thỏa thuận với người đàn ông và phụ nữ khác, không trung thành với bạn bè của mình và sợ hãi trước kẻ thù, những người không có một trái tim quả cảm, một tâm trí sáng suốt, và một cơ thể khỏe mạnh; Thực chất là không có sự quan tâm đến trách nhiệm dân sự nào sẽ cứu được một quốc gia nếu cuộc sống người dân trong nước bị suy yếu, hoặc không có những hành động quân sự thô lỗ là đủ để có thể đảm bảo vị thế của một quốc gia trên thế giới. Trong một nước cộng hòa tự do, công dân lý tưởng phải là người sẵn sàng và có khả năng đứng lên để bảo vệ lá cờ tổ quốc, cũng chính như công dân lý tưởng phải là người cha của nhiều đứa trẻ khỏe mạnh. Một cuộc đua phải mạnh mẽ và mãnh liệt, nó phải là một cuộc chạy đua của chiến sĩ tốt và nông dân tốt, nếu không lý tưởng sẽ trở nên vô ích và đức hạnh sẽ không hiệu quả. Và sẽ không có ngọt ngào và tinh tế, không có tình yêu và trân trọng vẻ đẹp nghệ thuật hay văn học, không có khả năng xây dựng sự thịnh vượng vật chất nào có thể bù đắp cho sự thiếu hụt những đức tính tuyệt vời. 

Nhưng điều này nằm ngoài chủ đề của tôi, vì những gì tôi muốn nói đến là thái độ của công dân Mỹ trong đời sống công dân. Nó nên là tiên đề ở đất nước này mà mỗi người đàn ông phải dành một phần thời gian hợp lý để thực hiện bổn phận của mình trong đời sống chính trị cộng đồng. Không ai có quyền trốn tránh nhiệm vụ chính trị của mình dưới bất cứ lời biện hộ hưởng thụ hay công việc nào; và hoàn toàn không thể tha thứ sự trốn tránh đối với những người, hầu hết có được hoàn cảnh cho họ sự tự do tranh đấu trong cuộc sống. Trong chừng mực cộng đồng đang dần suy nghĩ một cách đúng đắn hơn, nó tương tự như vậy dần đánh giá một chàng trai trẻ là ích kỷ khi trốn tránh bổn phận của mình đối với đất nước trong thời bình, dường như chỉ có một mức độ tồi tệ hơn so với người đàn ông như vậy, hành vi trốn tránh trong thời gian chiến tranh. Rất nhiều trong số người đàn ông của chúng ta trong kinh doanh, hoặc thanh niên của chúng ta những người đang ngửa mình tận hưởng cuộc sống (họ hoàn toàn có quyền để làm thế nếu họ không phải hy sinh những thứ khác để tận hưởng), khoe mẽ là công dân tốt chỉ vì họ đi bầu cử; nhưng bầu cử chỉ là nhiệm vụ rất nhỏ thôi. Không có giá trị nào đáng đạt được mà không cần nỗ lực. Bạn không thể có tự do mà không cần phấn đấu và đấu tranh cho nó, bạn không thể là một ngân hàng hoặc một luật sư thành công mà không lao động và cố gắng, mà không từ bỏ chính mình còn trẻ và thể hiện sự sẵn sàng và thông minh tỉnh táo ở tuổi trung niên. Những người nói rằng họ không có thời gian để tham dự vào chính trị cũng là nói rằng họ không thích hợp để sống trong một cộng đồng tự do. Chỗ của họ là ở một chế độ chuyên quyền; hoặc nếu họ chủ đích không làm gì cả ngoài bỏ phiếu, đó là chế độ chuyên quyền chỉ kiềm chế bởi bầu cử hiếm hoi, như trường hợp của Napoleon Đệ nhị. Trong một đoạn thơ tráng lệ của Lowell về cuộc nội chiến, ông nói về một thực tế mà đồng bào của ông đã nghiệm được, rằng tự do không phải là một món quà đến trễ trong bàn tay của những kẻ hèn nhát; cũng không phải trong tay của kẻ biếng nhác và người chậm chạp, cũng không trong tay của người đàn ông hưởng thụ trong việc theo đuổi niềm vui hay theo đuổi lợi ích, hoặc chỉ gói gọn cuộc sống trong sự dễ dàng mà không có khả năng tham gia vào cuộc đấu tranh khó khăn với đồng bào của mình trước uy quyền chính trị. Nếu tự do là đáng có, nếu quyền tự trị là một quyền có giá trị, thì mọi người phải giữ lại chính xác như cha ông chúng ta gây dựng, bởi lao động, và đặc biệt là lao động trong tổ chức, đó là kết hợp với đồng bào của chúng ta những người có cùng lợi ích và cùng một nguyên tắc. Chúng ta không nên chấp nhận lời bào chữa cho thất bại trong kinh doanh của những người đổ lỗi cho các công việc xã hội là làm mất thì giờ khiến họ không có thời gian cho công việc ở công ty, cũng không cần chú ý đến khi họ tuyên bố thêm rằng họ không thích kinh doanh dù sao đi nữa vì họ nghĩ rằng đạo đức của cộng đồng doanh nghiệp đang tha hóa, và thấy rằng những thành công thường xuyên có được bởi những người gian lận như Jay Gould. Cũng giống với chính trị. Nó làm cho người ta cảm thấy nửa tức giận và một nửa buồn cười, và hoàn toàn đáng khinh, khi mà người doanh nhân thành công hay có địa vị xã hội trong cộng đồng nói rằng họ thực sự không có thời gian để đi để đến các cuộc họp khu phố, tổ chức các câu lạc bộ chính trị, và để có một phần trách nhiệm cá nhân trong tất cả các hoạt động chính trị; những người đàn ông tiếp tục chống lại điều họ nghĩ là nền đạo đức chính trị thấp kém, và sợ rằng họ có thể được yêu cầu làm những điều không đúng nếu họ đi vào chính trị.  

Nhiệm vụ đầu tiên của một công dân Mỹ, lúc này, là anh ta phải tham gia vào chính trị; nhiệm vụ thứ hai là anh sẽ làm điều đó một cách thực tế; và thứ ba là nó sẽ được thực hiện phù hợp với các nguyên tắc cao nhất của danh dự và công lý. Tất nhiên, không thể xác định một cách cứng nhắc các cách thức mà công việc được thực hiện trong thực tế. Sự bình tĩnh và niềm tin cá nhân của mỗi người phải được tính đến. Đến một mức độ nhất định công việc của anh ta phải được thực hiện phù hợp với niềm tin cá nhân và triết lý về đúng và sai. Đến một mức độ lớn hơn nó phải được thực hiện với sự kết hợp với những người khác, anh sẽ phải thay thế hoặc sửa đổi một số triết lý và niềm tin riêng của mình để giúp anh ta đứng cùng một mặt bằng chung với đồng bào của mình, những người cũng đã sửa đổi một số triết lý và niềm tin của họ. Không cần thiết phải giáo điều về sự độc lập cá nhân hoặc trung thành với đảng phái. Có những khi có thể có nghĩa vụ cao nhất của bất kỳ người đàn ông nào để hành động vượt qua đảng phái và thậm chí chống lại đảng anh ta theo lâu nay; và có thể nhiều lần anh ta phải thi hành nghĩa vụ cao nhất phải hy sinh một số ý kiến của mình vì lợi ích của sự thành công chung của đảng mà ông tin là đúng. Tôi không nghĩ rằng các công dân bình thường, ít nhất là trong những thành phố lớn của chúng ta, có thể luôn luôn ủng hộ tất cả cho đảng của mình trên mọi vấn đề, địa phương và hình thức khác; nếu anh ta có thể làm như vậy anh ta đã ở một nơi may mắn hơn hơn tôi rồi. Mặt khác, tôi hoàn toàn bị thuyết phục rằng để làm những việc tốt nhất thì con người phải được tổ chức; và dĩ nhiên là một tổ chức thực sự là một đảng, cho dù đó là một tổ chức lớn bao gồm toàn bộ dân tộc và với con số hàng triệu người tin theo, hoặc một hiệp hội của người dân ở từng địa phương, liên kết với nhau để giành một chiến thắng cụ thể nhất định, ví dụ như, cải cách thành phố. Ai đó đã nói rằng một chiếc thuyền đua, như một khẩu súng tốt, là một tập hợp của những sự xung khắc; rằng bạn sẽ có được sức mạnh cánh buồm lớn nhất có thể mà không phải hy sinh một số phẩm chất khác nếu bạn thực sự tận dụng được sức mạnh cánh buồm hết sức, rằng, hay nói cách khác bạn phải thỏa hiệp dù ít dù nhiều để có được hàng chục thứ cần thiết khác, nhưng tất nhiên, trong việc đưa ra thỏa hiệp này, bạn phải hết sức cẩn thận vì lợi ích của một cái gì đó không quan trọng không được hy sinh bất kỳ nguyên tắc lớn nào của kiến ​​trúc hàng hải. Vâng, đó là công việc chính trị của một người đàn ông. Anh ta phải bảo vệ độc lập của mình trên một mặt, và mặt khác, trừ khi anh ta muốn trở thành một con thoi hoàn toàn không hiệu quả, anh ta phải hiểu một số ý nghĩa của lòng trung thành và trách nhiệm trong đảng phái. Và ông phải nhận ra rằng trong bất kỳ việc bất ngờ nào, có thể phải có trách nhiệm phải hy sinh một giá trị này hoặc giá trị kia.  

Thật khó để đặt ra bất kỳ quy tắc cố định nào cho hành động của đảng trên lý thuyết, tất nhiên, sẽ là hoàn toàn không thể đặt ra nguyên tắc cho hành động trong đời sống, với sự tham chiếu đến các tổ chức của ngày nay. Tôi nghĩ chúng ta nên có đủ sự rộng mở để nhận ra thực tế là một công dân tốt, phấn đấu với lòng can đảm, trung thực, và với giá trị chung sẽ làm hết sức mình cho đất nước, có thể thực hiện bằng nhiều cách khác nhau, và kết nối với nhiều tổ chức khác nhau. Thật tốt cho một người đàn ông nếu anh ta có thể toàn tâm cảm nhận rằng quan điểm của mình về những câu hỏi lớn ngày nay, về các câu hỏi như thuế quan, tài chính, nhập cư, quy định của hạn ngạch rượu, và những thứ tương tự, giúp đưa anh ta phù hợp với phần lớn những người đồng chí của mình đã lập nên một trong những đảng lớn nhất; nhưng nó cũng hoàn toàn bình thường rằng anh ta có thể cảm thấy ủng hộ hoặc chống lại rất mạnh mẽ một số nguyên tắc cụ thể của đảng mình, hoặc của đảng khác mà anh ta không thể hoàn toàn nhất trí được. Trong trường hợp như vậy, tôi cảm thấy rằng anh ta không có quyền vin vào sự thiếu sự đồng ý với một trong hai đảng như một cái cớ để giảm đi các hoạt động chính trị trước khi bầu cử. Tất nhiên, điều này sẽ hạn chế anh ta trong kỳ bầu cử sơ bộ của hai đảng dẫn đầu, và ngăn cản anh tham gia bầu tổ chức quản lý đảng; nhưng, trừ khi anh ta quá không may, anh ta chắc chắn có thể tìm thấy một số người khác đang ở vị trí tương tự như mình. Và những người đồng ý với anh ta về một số vấn đề chính trị cụ thể, họ có thể hiện thực chúng một cách hiệu quả trước cuộc bầu cử để cố gắng hoàn thành chúng một cách thiết thực.  

Một sự thận trọng cần thiết để nói là, một người đàn ông đi vào chính trị không nên mong đợi cải cách mọi thứ ngay lập tức, trong một bước nhảy. Tôi biết nhiều người đàn ông trẻ xuất sắc, khi nhận ra rằng họ đã bỏ quên nhiệm vụ chính trị của mình lâu nay, họ cảm thấy một sự thúc đẩy ngay lập tức hình thành một tổ chức mà sẽ thanh lọc chính trị ở mọi nơi, quốc gia, tiểu bang và thành phố. Và tôi biết một người đàn ông đã cố làm như vậy, và dĩ nhiên, không thể hoàn thành bất cứ điều gì ở một nơi mà anh ta không biết ai và không thể kết hợp với bất cứ ai. Anh nói rằng thật vô ích khi công dân tốt cố gắng thực hiện bất cứ điều gì theo cách như vậy. Với những người quá hy vọng hoặc quá dễ nản lòng, tôi luôn cảm thấy như đọc bài báo của Artemus Ward về những người trong thị trấn của ông đã họp nhau lại để quyết định rằng thị trấn nên ủng hộ quân đội Liên minh, nhưng không muốn tham gia chống lại quân nổi dậy trừ khi họ có vai trò như những vị tướng chỉ huy. Sau trận Bull Run, có hàng trăm ngàn thanh niên trẻ ở miền Bắc cảm thấy rằng nhiệm vụ của họ là gia nhập quân đội miền Bắc; nhưng không một ai trong số họ đủ tài giỏi để có vị trí cao ngay từ đầu, hoặc dự đoán rằng hành động cá nhân của anh ta sẽ có tầm quan trọng mang tính quyết định trong bất kỳ chiến dịch nào. Anh ta bắt đầu từ binh nhì hoặc trung sĩ, trung úy hoặc thuyền trưởng, tùy từng trường hợp cụ thể, và làm nhiệm vụ của mình trong đơn vị, trong trung đoàn, sau đó là trong lữ đoàn của mình. Khi trận Ball's Bluff và Bull Run kế tiếp thất bại của chiến dịch Peninsular, khi thất bại khủng khiếp của Fredericksburg được theo sau bởi một ngày chẳng kém khốc liệt ở Chancellorsville, anh ta sẽ không nói rằng (nếu anh ta có được lòng gan dạ và bản lĩnh) thật vô dụng khi các công dân có tự trọng gia nhập Quân đội Potomac, vì rằng ý kiến anh ta không có nhiều trọng lượng trong các hội đồng quân sự, và không chấp hành các mệnh lệnh; anh ta chỉ đơn giản là nghiến răng và kiên trì với nhiệm vụ của mình, đau buồn nhưng không chán nản với những thiếu sót và sự dại dột trong chiến lược xây dựng bởi những người đang cố gắng chèo lái vận mệnh của đội quân, anh công nhận những sự dũng cảm, kiên nhẫn, thông minh và quyết tâm của những người lãnh đạo bù đắp lại những sự yếu đuối và thiếu sót của họ. Anh kiên trì với tâm trí bình tĩnh qua những chiến thắng và thất bại, cho đến khi cuối cùng anh thấy dấu hiệu chiến thắng trong trận Gettysburg và vinh quang tràn về trong trận Appomattox.  

Tôi ước rằng nhiều công dân của chúng ta sẽ tham gia chính trị, và sẽ làm điều đó với cùng một tinh thần mà cha ông của họ đã tham gia quân đội Liên bang. Bắt đầu với điều nhỏ nhặt, và không mong đợi để thực hiện bất cứ điều gì mà không cần nỗ lực. Tất nhiên, nếu bạn đi đến buổi họp chỉ một lần, chưa bao giờ gặp mặt hay biết đến bất kỳ người nào khác ở đó, bạn sẽ thấy mình hoàn toàn lạc lõng; nhưng nếu bạn tiếp tục tham dự và cố gắng hình thành các mối quan hệ với những người đàn ông khác mà bạn gặp gỡ tại các cuộc tụ họp chính trị, hoặc những người bạn có thể thuyết phục họ tham dự, bạn sẽ sớm thấy chính mình có trọng lượng hơn. Cũng giống như vậy, nếu một người đàn ông cảm thấy rằng chính trị của thành phố mình, chẳng hạn là, rất tham nhũng và muốn cải cách nó, sẽ là một ý tưởng tuyệt vời để anh ta bắt đầu từ quận của mình. Nếu anh ta tham gia với những người khác, những người nghĩ như anh ta, để tạo thành một câu lạc bộ nơi phẩm chất chính trị trừu tượng sẽ được thảo luận thì anh ta có thể làm rất nhiều điều tốt. Chúng ta cần những câu lạc bộ như vậy. Nhưng anh ta cũng phải hiểu rõ chính phường hoặc khu phố của anh ta, nói chuyện với những người tử tế trong quận đó, mà chúng ta có thể yên tâm là sẽ có nhiều người như thế, sẵn sàng và có thể làm điều gì đó thiết thực cho chính quyền. Hãy để anh ta giới thiệu một thành viên hoặc ủy viên hội đồng giỏi trước khi anh ta cố gắng giới thiệu một thị trưởng, một thống đốc hoặc một tổng thống. Nếu anh ta bắt đầu ở đỉnh cao, anh ta có thể tạo ra thành công tạm thời rực rỡ, nhưng cơ hội là rất thấp đến mức cuối cùng anh ta sẽ chỉ có thất bại; và trong mọi trường hợp, điều tốt đẹp của anh ta sẽ không có được nền tảng sâu rộng và vững bền như khi anh ta đã bắt đầu từ cấp thấp. Tất nhiên, một hoặc hai nỗ lực của anh ta có thể thất bại; nhưng nếu anh ta có những giá trị đúng đắn, anh ta sẽ thẳng tiến và làm nhiệm vụ của mình bất kể gặp thành công hay thất bại. Hoàn toàn đúng khi xem xét những vấn đề trong nỗ lực của một người đấu tranh cho các điều đúng đắn; nhưng không nên xem xét bất cứ câu hỏi nào như là liệu một người nên hoặc không nên thực hiện một cuộc đấu tranh cho điều đúng đắn. Khi bất cứ một quận nào có một nhóm một trăm năm mươi người hoặc hai trăm người trung thực, thông minh, làm việc có chủ đích và hiểu công việc của mình, cho dù ở trong các tổ chức thường xuyên hoặc bên ngoài, bạn có thể đảm bảo rằng các chính trị gia địa phương sẽ bắt đầu cư xử với sự kết hợp của nỗi sợ và tôn trọng họ, và rằng ảnh hưởng đó sẽ được lan truyền; và trong khi đôi lúc một người được bầu vào chính quyền có tư tưởng đối nghịch, thì thường họ sẽ cảm thấy rằng họ phải quan tâm đến vấn đề đòi hỏi sự công khai và trung thực của chính quyền.  

Nhưng trong khi khuyên bạn nên thực tế và làm việc chăm chỉ, tôi không hề mong được hiểu là khuyên bạn từ bỏ sự tự trọng và sự trung thành của bạn với những nguyên tắc. Sẽ là một dấu hiệu xấu cho đất nước nếu có một số công dân của chúng ta chế nhạo các chính trị gia thực tế, và một số khác học lớp chính trị Chủ nhật. Không ai có thể làm công việc hiệu quả trong đời sống chính trị trừ khi anh ta là một chính trị gia thực tế, đồng thời là một người tin tưởng mạnh mẽ vào lớp chính trị Chủ nhật. Anh ta phải luôn cố gắng hết mình để có được điều tốt nhất, tuy nhiên, giống như Abraham Lincoln, thường phải nhẫn nhịn để chấp nhận điều tốt nhất có thể. Tất nhiên khi một người tiến đến vị trí cao hơn trong chính quyền, khi anh trở thành một nhà lãnh đạo, anh phải thường xuyên tham khảo ý kiến ​​của người khác và làm theo ý kiến ​​của họ, và phải liên tục giữ vững tâm trí của mình trước mong muốn và định kiến ​​của người khác trong khi vẫn tôn trọng các tiêu chuẩn đạo đức của riêng mình. Nhưng tôi không nói nhiều về ở vị trí này, tôi muốn nói về những công dân bình thường, người muốn làm nhiệm vụ của mình như một thành viên của cộng đồng thịnh vượng chung; và đối với những người này, tôi cảm thấy rằng một phẩm chất mà anh ta phải luôn giữ vững nhất là sự vô tư. Nếu anh ta một lần bắt đầu cảm thấy rằng anh ta muốn một vị trí nào đó đến mức sẵn sàng đánh mất sự tín nhiệm để có được hay giữ lấy nó, thì tính hữu dụng của anh ta đã biến mất. Hãy để anh ta quyết định làm nhiệm vụ chính trị của mình mà không quan tâm đến việc nắm giữ chức vụ, và cho anh ta biết rằng thường những người đàn ông ở đất nước này đã làm công việc tốt nhất cho đời sống công chúng không phải là những người đàn ông trong chính quyền. Mặt khác, nếu anh ta đạt được vị trí nào đó, hãy để anh ta không cố gắng kế hoạch hóa nó thành một sự nghiệp. Tôi không nghĩ rằng bất kỳ người đàn ông nào nên coi sự nghiệp chính trị của mình như là một phương tiện sinh kế, hoặc là nghề nghiệp duy nhất của anh ta trong cuộc sống; vì nếu anh ta làm thế anh ta ngay lập tức trở thành khuyết tật thật sự. Khoảnh khắc mà anh ta bắt đầu nghĩ những hành vi như thế nào sẽ ảnh hưởng đến cử tri trong quận, hoặc sẽ ảnh hưởng đến một số nhà lãnh đạo chính trị lớn, những người sẽ có ảnh hưởng đến số phận của anh ta, anh ta sẽ bị cản trở và bàn tay bị ràng buộc. Nhiệm vụ của anh ta là đôi khi cần bỏ qua mong muốn của các chính trị gia, và nhiệm vụ cũng rõ ràng là đôi khi cần bỏ qua mong muốn của người dân. Tiếng nói của người dân không phải lúc nào cũng là tiếng nói của Chúa; và khi nó là tiếng nói của ma quỷ, thì nhiệm vụ rõ ràng của anh là chống lại nó. Các điều kiện chính trị khác nhau tạo ra những mối nguy hiểm khác nhau. Các kẻ mị dân cũng xấu xa như những kẻ nịnh thần, mặc dù mị dân diễn ra trong nền cộng hòa và nịnh thần thì ở nền quân chủ. Có rất nhiều lý do tại sao một người đàn ông nên có tham vọng đáng kính để bước vào đời sống chính trị, và cả tham vọng đáng kính để đứng trong đó; nhưng anh ta phải quyết định rằng anh chỉ quan tâm đến điều đó miễn là anh có thể đứng trong đó theo cách riêng của mình, mà không hy sinh các nguyên tắc của chính anh; và nếu anh ta làm như vậy, anh ta có thể đóng góp gấp đôi cho quốc gia, và có thể phản ánh niềm vinh dự lớn hơn gấp 100 lần bản thân mình, trong một thời gian ngắn phục vụ. Hơn là người đàn ông biến chất trong chính quyền và đánh mất những gì anh ta tin là đúng và trung thực. Hơn nữa, khi một công chức chắc chắn đã quyết định rằng anh ta sẽ không chú ý đến tương lai của mình mà sẽ làm những gì anh ta thành thật coi là tốt nhất cho cộng đồng, không quan tâm đến hành động của anh ta có thể ảnh hưởng đến tiềm năng thành công của mình như thế nào, anh ta trở thành một công chức vô cùng hữu dụng, và anh ta có thời cơ tốt hơn nhiều. Anh ta được giải phóng khỏi sự quấy nhiễu, anh ta đang cố định hình cánh buồm của mình để nắm bắt mọi cơn gió lành của chính trị. 

 

Nhưng hãy để tôi nhắc lại, rằng trong đạo đức, anh ta không thể là người kém cỏi, và rằng anh ta không được tự bào chữa cho việc trốn tránh trách nhiệm của mình bằng bất kỳ lời bào chữa giả dối nào, rằng không thể làm nhiệm vụ của mình mà giữ được sự tự trọng. Điều này là vô lý, anh ta có thể; và khi anh nói lên như vậy, đó là một dấu hiệu của sự lười biếng và tự buông thả. Và hơn nữa, anh ta nên cẩn thận khi trở thành một nhà phê bình về hành động của người khác, chứ không phải là một người chú tâm làm việc của mình; và khi anh ta hành động như một nhà phê bình (và dĩ nhiên nhà phê bình có một chức năng to lớn và cần thiết) anh ta phải cẩn thận với sự chỉ trích bừa bãi thậm chí nhiều hơn lời khen bừa bãi. Sự thô tục gào thét, phẫn nộ ngu xuẩn, liên tục la hét chế nhạo châu  u, ca ngợi mọi thứ ở Mỹ, dù tốt hay xấu, và oán giận sự ra đời của bất kỳ cải cách nào chỉ vì trước đây nó đã được thử nghiệm thành công ở nước ngoài, gây ra khó chịu và khinh miệt; nhưng thậm chí nó còn không có hại bằng sự khắt khe, cáu kỉnh, chế nhạo và liên tục vạch lá tìm sâu của những người đàn ông tinh tường và có giáo dục, luôn luôn tấn công cái tốt và xấu như nhau, những người thực sự làm rối loạn nước Mỹ. Và với tinh thần của chủ nghĩa thực dân nô lệ, coi chúng ta hạ đẳng hơn những người bên kia đại dương. Có thể coi rằng người đàn ông luôn luôn chế giễu đời sống chính trị và những chính trị gia của chúng ta là một công dân xấu hoàn toàn, và rằng chút ảnh hưởng mà anh ta có trong cộng đồng được sử dụng cho điều ác. Những người diễn thuyết hoặc viết báo dạy người dân rằng thái độ đúng đắn cần có đối với chính trị Mỹ nên là không thích hoặc thờ ơ đang làm tất cả những gì có thể để duy trì và làm trầm trọng thêm những tệ nạn mà anh ta phàn nàn. Chính xác là khi một người đàn ông than vãn sự suy đồi của nền văn minh của chúng ta, cả thể chất, tinh thần và đạo đức của anh là chính sự suy đồi số một, và khi một người đàn ông không ngừng chế giễu các chính trị gia Mỹ, dù xứng đáng hay không xứng đáng, bản thân anh ta là một công dân đáng thương và là một thành viên của chính lực lượng tà ác chống lại điều mà anh ta tuyên bố. Thường thì những người này dường như ít quan tâm đến việc tấn công những người xấu, mà chủ tâm phá hoại nhân cách của những người đàn ông tốt mà họ không đồng ý trong một số vấn đề chính trị; và trong khi ảnh hưởng của họ chống lại cái xấu gần như là không, đôi khi họ có thể làm suy yếu sức mạnh của điều tốt tốt bằng cách rút lại sự hỗ trợ cho người họ đã trao quyền, và do đó họ góp thêm vào lực lượng làm việc cho cái ác. Họ đáp lại cuộc tranh luận về luật cấm rượu, giữa cuộc cạnh tranh sít sao giữa một người ôn hòa và một người bán rượu, bằng cách chuyển đủ số phiếu bầu từ người ôn hòa sang để bầu cho người bán rượu. Đôi khi cần phải loại một người đàn ông khá tốt, người không đủ tốt, ngay cả với rủi ro bầu ra một người xấu - nhưng nó phải được công nhận một cách triệt để rằng điều này chỉ đôi khi thôi, và thực sự, tôi có thể nói, chỉ trong những trường hợp ngoại lệ đặc biệt, và quy tắc ở đây là, nếu nó được thực hiện thì kết quả là hoàn toàn bất thiện theo mọi cách, và những người tham gia vào nó xứng đáng với sự chỉ trích gay gắt nhất từ ​​tất cả những người đàn ông trung thực. 

Hơn nữa, tố cáo và lên án điều ác là điều rất cần thiết. Nhưng những sự cố gắng này sẽ bị suy yếu nghiêm trọng nếu chúng ta lên án cả những điều tốt đẹp. Đó là nghĩa vụ của tất cả các công dân, bất kể đảng phái, để tố cáo, và nếu có thể, để trừng phạt tội phạm chống lại công chúng thay cho các chính trị gia hoặc quan chức. Nhưng nếu chính các quan chức này phạm tội chống lại công chúng, thì đó là một trong những tội phạm tồi tệ nhất, vì vậy, trong cuộc đua để phân định sự đúng sai, có những người buộc tội nhầm những người công chức, cho rằng anh ta có hành vi sai trái thái quá; cho dù sự kết tội được thực hiện với lời nói ác ý và ngớ ngẩn ngay trong cơ quan đảng phái, hoặc với sự mỉa mai, bóng gió, vì một nửa sự thật còn tồi tệ hơn cả dối trá, trong một số cơ quan độc lập được công nhận. Phê bình không chỉ cần trung thực, mà còn phải thông minh, để có hiệu quả. Gần đây tôi đã đọc trong một bài báo tôn giáo, một bài viết phê phán nạn tham nhũng của đời sống chính trị của chúng ta, trong đó tình cờ nó tuyên bố rằng những người vận động chính trị đang nắm toàn quyền ở Washington. Điều này không đúng sự thật. Đã có lúc những cuộc vận động chính trị rất quan trọng tại Washington, nhưng ảnh hưởng của họ trong Quốc hội hiện nay rất nhỏ; và vì tôi đã quen thân với một số kỳ Quốc hội, tôi hoàn toàn hài lòng rằng trong những thành viên, chỉ có một tỷ lệ rất nhỏ những người có thể bị ảnh hưởng, theo nghĩa là họ sẽ để hành động của họ bị ảnh hưởng bởi tiền hoặc thứ tương đương. Dân biểu thường là những người dân chủ; họ thường là những người không thiên vị; họ cũng thường có tầm nhìn ngắn hạn, hẹp hòi và mù quáng; nhưng họ không dễ mua chuộc; và cáo buộc một người hẹp hòi là tham nhũng khi anh ta hoàn toàn trung thực, chỉ đơn thuần là đẩy anh ta gần hơn đến đường lối sai lầm. Để giúp anh ta với các thành viên của đoàn cử tri, người nhận ra rằng lời buộc tội là hoàn toàn bất công, và chấp nhận thiếu sót thực sự của một con người. Tôi đã biết nhiều hơn một cơ quan lập pháp tiểu bang, nhiều hơn một hội đồng ủy viên đã chống lại cáo buộc tham nhũng có thể được đưa ra một cách hợp pháp, nhưng nó không thể được đưa ra trước Quốc hội. Hơn nữa những cáo buộc này thực sự không tốt gì mấy. Khi tôi ở trong cơ quan lập pháp New York, một trong những điều mà tôi thường bận tâm nhất là lúc kết thúc của mỗi phiên họp, các báo cáo đến đạo đức lúc nào cũng nói rằng cơ quan lập pháp này là cơ quan lập pháp tồi tệ nhất trong lịch sử. Tuyên bố không đúng và không thành một quy tắc; và, trong mọi trường hợp, để gộp tất cả các thành viên, tốt và xấu, trong việc lên án cào bằng chỉ đơn giản là làm tổn thương người tốt và giúp người xấu. Phê bình cần sự dũng cảm, nhưng tôi lại nhắc lại rằng nó nên trung thực và nên có suy xét. Khi nó là chung chung và thiếu sáng suốt, và chống lại cả tốt và xấu như nhau, hoặc chống lại những phẩm chất tốt và xấu của bất kỳ người đàn ông như nhau, thì rất có hại. Nó có xu hướng dần dần làm xấu đi nhân cách của những người làm chính trị của chúng ta; và nó có xu hướng tạo ra một tinh thần rất bất thiện trong giới trẻ, và đặc biệt là những người trẻ tuổi trong các trường đại học của chúng ta.  

Sự dũng cảm và phê bình một cách cụ thể cần thiết hơn nhiều so với phê bình "hệ thống thối nát", đó là sự suy thoái của chính trị Mỹ. Và không có gì hiệu quả hơn trong việc ngăn chặn mục đích của những người tham nhũng hơn việc cải cách dịch vụ dân sự. Chắc chắn là các chính trị gia thực dụng sẽ cười khẩy vào nó. Một trong số họ thậm chí nói rằng cải cách dân sự đang yêu cầu mọi người những điều không chính đáng. Vậy điều gì thích hợp hơn khi so với việc các chính trị gia thực dụng yêu cầu người khác ủng hộ mình - “Bạn đã bỏ phiếu cho ai trong cuộc bầu cử trước?” Chắc chắn không có gì thú vị hơn, từ một quan điểm hài hước, là người đứng đầu các phòng ban thúc giục những thay đổi được thực hiện trong các tổ chức của họ, "đánh giá điểm hiệu quả tăng thêm", họ nói; khi kết quả của sự thay đổi như vậy là tiền bối đương nhiệm thường dành sáu tháng để dạy cho người đương nhiệm mới cách làm việc gần giống như chính bản thân ông ấy! Thỉnh thoảng cải cách dân sự đã bị lạm dụng, nhưng không thường xuyên. Chắc chắn cải cách là cần thiết khi bạn chứng kiến trường hợp của một thủ quỹ thành phố New York, người thừa nhận tham nhũng hàng năm tám mươi lăm ngàn đô la, hay trường hợp một người trả một quan chức một nghìn năm trăm đô la để được thông qua công việc cho mình. Và khi bạn lưu ý những xuống cấp trong cơ quan lập pháp New York, nơi một người đàn ông nói rằng ông có một nỗi sợ Hiến pháp bởi vì nó ngăn chặn sự nhân từ chủ động, và có người nói rằng bạn không bao giờ nên để Hiến pháp vào giữa những người bạn! Tất cả những tham nhũng và tệ nạn này là những gì mọi công dân Mỹ phải chiến đấu chống lại.  

Cuối cùng, người đàn ông muốn làm nghĩa vụ của mình như một công dân ở nước ta phải thấm nhuần tinh thần của chủ nghĩa Mỹ. Tôi không nói điều này như là lời kêu gọi sáo rỗng: Tôi nói khá nghiêm túc như một lời khuyên thực tế, của lẽ thường, có nguồn gốc từ kinh nghiệm của riêng tôi về cuộc sống. Tất nhiên, câu hỏi về chủ nghĩa Mỹ có nhiều mặt. Nếu một người đàn ông là một người có học thức, anh ta phải thể hiện chủ nghĩa Mỹ của mình bằng cách không bị mê muội để theo đuổi và cố gắng áp dụng tất cả các lý thuyết của các nhà tư tưởng chính trị của các nước khác, như Đức và Pháp, vào những điều kiện hoàn toàn khác biệt ở Mỹ. Ví dụ, anh ta không được chạy theo trào lưu về chính phủ có trách nhiệm; và trên tất cả, anh ta không được, cho dù anh ta thông minh, hay là một giáo sư đại học đọc trong các văn liệu chính trị, cố gắng thảo luận về các thể chế của chúng ta khi anh ta không có kiến ​​thức thực tế về cách mà chúng vận hành. Một lần nữa, nếu anh ta là người giàu có, người có chủ đích và lập trường, anh ta phải thực sự cảm thấy, không phải chỉ mơ hồ cảm nhận, rằng những khác biệt xã hội khó có thể dễ dàng chuyển đổi như việc người ta có thể tự làm với chính mình. Đôi khi mọi người hỏi tôi liệu có hay không thành kiến ​​chống lại một người giàu có và giáo dục trong chính trị. Tôi không nghĩ rằng có, trừ khi người đó cho thấy rằng anh ta coi sự giàu có và giáo dục cho anh ta ưu thế để vượt trội ngoài các giá trị mà anh ta chứng minh được bằng công việc thực tế. Tất nhiên, nếu anh ta cảm thấy rằng anh ta cần phải được đối xử tốt hơn một chút so với thợ mộc, thợ sửa ống nước, hoặc người bán thịt, những người sẽ đứng bên cạnh anh ta, anh ta sẽ bị ném ra khỏi cuộc đua rất nhanh, và có lẽ khá thô bạo; và nếu anh ta bắt đầu để thể hiện sự kẻ cả và hạ mình, anh ta sẽ thấy rằng họ còn bực bội với thái độ này hơn. Đừng để anh ta phải suy nghĩ về vấn đề này. Hãy để anh ta đi vào cuộc đua chính trị mà không có nhiều suy nghĩ về những vấn đề như vậy, như là một sinh viên đại học đặt vị thế của mình và các thành viên trong đội và đối thủ, trong một trận đấu bóng đá nảy lửa. Ngay khi anh ta bắt đầu quan tâm đến chính trị (và anh sẽ nhanh chóng không chỉ quan tâm vì lợi ích của chính trị, mà còn quan tâm đến bản chất chính trị - một sở thích hoàn toàn bình thường và đáng khen ngợi, và chỉ có những kẻ ta đây mới phản đối), anh ta sẽ bắt đầu xây dựng tổ chức theo cách hiệu quả nhất, và anh ta sẽ không quan tâm đến việc ai sẽ làm việc với anh ta, và anh ta là một người bạn tốt và một người làm việc hiệu quả. Đã có thời mà một số người nghĩ như chúng ta đang nói ở đây đêm nay (một trong số đó là bản thân tôi) đã tổ chức một trong những ủy ban khu vực của New York, và điều hành nó một cách lý tưởng, tốt hơn bất kỳ ủy ban khu vực nào khác đã từng được tổ chức trước đây. Chúng tôi đã làm điều đó bằng sự chăm chỉ và tổ chức tốt; bằng cách làm việc thiết thực, và cả bằng trung thực và thẳng thắn trong động cơ và phương pháp: đặc biệt là chúng tôi làm điều đó bằng cách đặt mình là người Mỹ mà không phân biệt nguồn gốc chủng tộc. Trong số nhiều người đã làm rất tốt trong thành công đó, có con trai của một mục sư giáo phái Calvin, cháu trai của một giáo sĩ Do Thái, và hai mục sư Công giáo nổi tiếng. Chúng tôi cũng có một giáo sư đại học Columbia, một người buôn bán nổi tiếng, và biên tập viên của một tờ báo địa phương ở Đức, nhiều nhà môi giới, ngân hàng, luật sư, thợ lát gạch và thợ xây đá, đặc biệt hữu ích cho chúng tôi, mặc dù trên các vấn đề về lý thuyết hơn là thực tế, họ đã có những góc nhìn xã hội quan trọng mang tính quyết định.  

Một lần nữa, các phân biệt về nguồn gốc chủng tộc, cũng như các phân biệt về tín ngưỡng, không thể được đưa ra phán xét: chúng ta muốn làm tốt công việc, và tất cả chúng ta đều là người Mỹ, rõ ràng và đơn giản. Trong cơ quan lập pháp New York, khi đến lượt tôi chọn ra một ủy ban - mà tôi luôn coi là nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi ở Albany - không ít hơn ba trong số bốn người tôi chọn là sinh ra hoặc có cha mẹ người Ailen; và ba người này có khả năng và dũng cảm và không vị lợi, lại chưa bao giờ ngồi trong một cơ quan lập pháp; trong những người bạn chính trị và cá nhân của tôi trong ủy ban đó, có một quý ông từ hạt phía nam, tôi tình cờ phát hiện ra, ông sinh ra ở Đức, nhưng ông cũng vẫn là người Mỹ chính gốc như thể tổ tiên của ông ấy đã đến đây trong chiếc thuyền Mayflower hoặc Henry Hudson từ xa xưa. Tất nhiên, không ai trong số những người sinh ra ở Ireland hoặc Đức này là đáng kính nếu họ tiếp tục hành động sau khi đến đây với tư cách là người Ireland hay người Đức, hay bất cứ người nước nào mà không phải một người Mỹ. Chúng ta không có chỗ cho một lòng trung thành chia rẽ. Một người phải trở thành người Mỹ và không gì khác nữa cả; và anh không việc gì phải làm rối lên với những câu hỏi về chính trị đối ngoại, Anh hay Ailen, Đức hay Pháp, và không cần phải cố gắng duy trì ngôn ngữ và phong tục của họ trong vùng đất hoàn toàn bình đẳng tôn giáo. Tuy nhiên, nếu anh ta thành thật và tin tưởng nước Mỹ, thì anh ta có quyền chính đáng như tất cả những người Mỹ khác, vượt qua chủ nghĩa phản-Mỹ, không phân biệt đối xử với anh ta theo bất kỳ tín ngưỡng hay nơi sinh nào. Không có tinh thần nào mà không thể hòa hợp vào các thể chế của Mỹ, ngoại trừ tinh thần của những người Không-Biết-Gì.  

Đối mặt với tương lai và phấn đấu, mỗi người theo thước đo năng lực cá nhân của mình, tìm ra sự cứu rỗi cho đất nước của chúng ta, chúng ta không nên là những người bi quan nhút nhát hay lạc quan ngu xuẩn. Chúng ta nên nhận ra những mối nguy hiểm đang tồn tại và đe dọa chúng ta: chúng ta không nên đánh giá quá cao hay hạ thấp chúng, mà đều đặn đối mặt để vượt qua và đánh bại chúng. Các hiểm họa nghiêm trọng vẫn chưa đến trong cơn bão của nền Cộng hòa - hiểm họa từ tham nhũng chính trị, nguy hiểm từ sự lười biếng cá nhân, sự biếng nhác và nhút nhát, nguy hiểm nảy sinh từ sự tham lam của người giàu vô đạo đức, và từ bạo lực vô chính phủ và nghèo đói. Có đủ lý do tại sao chúng ta nên nhận ra chúng, nhưng không có lý do gì chúng ta nên lo sợ chúng hoặc nghi ngờ khả năng của chúng ta để vượt qua. Chỉ cần mỗi người, theo khả năng của mình, làm nhiệm vụ đầy đủ của mình, và nỗ lực để sống xứng đáng với sự ngợi khen cao cả, sẽ là một công dân Mỹ tốt. 
Nguồn bài viết gốc: https://www.artofmanliness.com/duties-of-american-citizenship-by-theodore-roosevelt/ 

Bài viết này được chọn lọc, biên dịch, thiết kế và biên tập bởi một Nhóm IPLer của
Chương trình Lãnh đạo Khai phóng IPL khóa 5

Thân Tiến Toàn
Nguyễn Văn Hưng
Nguyễn Ngọc Thùy Trâm
Lộc Quỳnh Như
Phan Hoàng Ngân
Lê Quang Minh
Với sự hỗ trợ từ (các) Cộng tác viên:
Võ Tuấn Kiệt 
Võ Nam Du 
Phạm Kim Hoàng